嚼着茶饼时,香气一直透到齿间;点燃沉香的地方,凝结起碧色的轻烟。<br />
躲在纱窗后避着风,还是懒洋洋地不想起身——只因这刚放晴又忽然飘雨的天气里,实在困得厉害啊。
茶饼嚼时香透齿,水沉烧处碧凝烟。<br />
纱窗避著犹慵起,极困新晴乍雨天。<br />
chá bǐng jiáo shí xiāng tòu chǐ shuǐ chén shāo chù bì níng yān
shā chuāng bì zhuó yóu yōng qǐ jí kùn xīn qíng zhà yǔ tiān
李涛《春昼回文》
茶饼嚼时香透齿,水沉烧处碧凝烟。
纱窗避著犹慵起,极困新晴乍雨天。