睡醒时以燕形钗梳理头发,从隔墙折来杏花。青春靓丽,妆成如画,雨夜三更,花又飞去。<br />
恩爱永别,好似旧日相知。芳冢旁挂着几缕落日的余晖,令人凄凉心酸。断红任由风吹起,万念俱空,花也不再沾衣。
钗燕拢云睡起时,隔墙折得杏花枝。青春半面妆如画,细雨三更花又飞。<br />
轻爱别,旧相知。断肠青冢几斜晖。断红一任风吹起,结习空时不点衣。
chāi yàn lǒng yún shuì qǐ shí gé qiáng zhé dé xìng huā zhī qīng chūn bàn miàn zhuāng rú huà xì yǔ sān gēng huā yòu fēi
qīng ài bié jiù xiāng zhī duàn cháng qīng zhǒng jǐ xié huī duàn hóng yí rèn fēng chuī qǐ jié xí kōng shí bù diǎn yī
思佳客·赋半面女髑髅,吴文英,宋代。
钗燕拢云睡起时,隔墙折得杏花枝。
青春半面妆如画,细雨三更花又飞。
轻爱别,旧相知。
断肠青冢几斜晖。
断红一任风吹起,结习空时不点衣。